Cả tuần nay, tôi đang rất đau đầu vì một chuyện có phần... dại dột. Hàng năm vào mùa hè, cơ quan tôi luôn tổ chức đi biển nghỉ dưỡng. Năm nay đương nhiên cũng không nằm ngoại lệ.
Cả năm đi làm vất vả, áp lực nên những chuyến đi như thế này luôn là khoảng thời gian để chúng tôi buông xõa, chơi bời tới bến. Các anh chị em trong cơ quan, nhất là hội trẻ trung, độc thân tầm tuổi như tôi, đều rất thích thú chơi hết mình, uống hết nấc.
Trong lúc quá chén, đúng là chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tôi và anh Lâm không may "va" vào nhau. Anh Lâm là đồng nghiệp ngang cấp bậc với tôi nhưng làm ở phòng ban khác. Anh 34 tuổi, hơn tôi 8 tuổi.
Nói chung, tôi cũng không nhớ chính xác mọi chuyện diễn ra thế nào. Chỉ biết là lúc sáng ngủ dậy, tôi đã thấy chúng tôi cùng nằm trên giường và... không còn một mảnh vải che thân.
Khỏi phải nói, tôi đã hoảng hốt, sợ hãi thế nào, bên đằng trai cũng có phản ứng tương tự. Anh liên tục ôm đầu và nói lời xin lỗi tôi. Còn tôi thì không biết đáp lời thế nào, tôi vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ không biết giấu mặt mũi đi đâu.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, chúng tôi thống nhất tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, không được cho ai biết, tránh gây phiền phức và dị nghị trong cơ quan. Kể cả chúng tôi đều là những người còn độc thân, chuyện này cũng thực sự chẳng hay ho gì.
Khi anh Lâm chưa kịp nói thêm lời nào, tôi đã "phủ đầu" ngay. Tôi nói đây là sự cố không ai mong muốn. Cả hai đều quá chén và trót vượt qua giới hạn. Tôi sẽ tự giải quyết ở phần của tôi, tránh gây hậu quả sau này. Còn anh cũng không phải lo ngại hay chịu trách nhiệm, điều đó không cần thiết bởi chúng tôi đều là những người trưởng thành.
Sau chuyến đi đó, tôi vội vàng mua và uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Thỉnh thoảng gặp nhau tại công ty, tôi và anh Lâm khá gượng gạo nhưng đều cố gắng làm lơ, coi như giữa chúng tôi chưa từng có sự cố nào hết.
Những tưởng mọi chuyện như thế là đã êm xuôi. Đột nhiên, anh Lâm hẹn gặp riêng tôi. Trong khi tôi khá bối rối không biết anh có vấn đề gì, anh bất chợt tuyên bố: "Chúng ta dừng lại, giả vờ như không có gì thế này rất không được".
Rồi anh nói một thôi một hồi rằng, anh đề nghị tôi không cần uống thuốc tránh thai hay có biện pháp gì tương tự, tội vạ đâu anh chịu. Anh nghĩ đây hoàn toàn là định mệnh, chúng tôi đều độc thân nên muốn cả hai thử tìm hiểu và tiến xa với nhau hơn một chút.
Khi thấy tôi không đồng ý, anh Lâm ngay lập tức thay đổi thái độ, không còn mềm mỏng, nhẹ nhàng như trước. Anh cho rằng, trong sự cố hôm đi nghỉ dưỡng, chúng tôi đều có lỗi, chứ không phải lúc nào cũng chỉ đàn ông mới cần xin lỗi. Tôi có thể không cần anh chịu trách nhiệm với mình nhưng... anh cần.
Dành cho bạn
Anh khẳng định, bản thân thuộc túyp người rất truyền thống. Từ hôm đó đến giờ, anh không thể ngừng suy nghĩ về tôi và về đêm hôm đó. Anh nhận thấy, chuyện này không thể bình thường được. Đại ý là anh bắt tôi chịu trách nhiệm, hai người cần hẹn hò và có thể tiến tới hôn nhân.
Nghe những lời anh Lâm nói, tôi thực sự sốc. Thời đại nào rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn có suy nghĩ cổ hủ như vậy? Dù thế nào trong chuyện như này, đằng gái luôn chịu thiệt thòi. Tôi đã không trách móc, đòi hỏi gì thì thôi, cớ sao anh lại "đóng" thay phần tôi?
Đầy người có tình một đêm thì có sao? Đây còn chẳng may là sự cố do say rượu. Chúng tôi cũng không làm gì có lỗi hay lừa tình ai. Tại sao phải bắt hai người không có tình cảm với nhau vì chuyện này mà trói buộc cuộc đời mình lại, buồn cười thật. Chưa kể, anh là đàn ông, còn hơn tôi đến 8 tuổi.
Tôi nói "hết nước hết cái" nhưng anh Lâm có vẻ không chịu hiểu, liên tục đưa ra những quan điểm trái ngược với tôi. Anh nhất quyết đòi... sự công bằng.
Con người này quả thực có vấn đề. Tự dưng tôi lại nghĩ: Hay đây không phải là sự cố, mà anh ta đã chủ động "bẫy" mình và đòi mình chịu trách nhiệm? Nghĩ vậy thôi, chứ các tình tiết trong ngày hôm đó, tôi đều không thể nhớ gì cả.
Một tuần nay, anh Lâm liên tục nhắn tin, gọi điện bắt tôi trả lời. Ở cơ quan, tôi toàn phải tìm cách né tránh anh, còn anh thì tỏ thái độ rất không tự nhiên khiến một số đồng nghiệp bắt đầu để ý. Thậm chí, có người còn trêu chúng tôi khiến tôi rất bực mình.
Tôi không yêu Lâm, không muốn mình phải cưới chồng theo cách như thế này. Như vậy là quá ngớ ngẩn! Nhưng anh ta quá dai dẳng, nói mãi không chịu hiểu, tôi phải làm thế nào đây?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.