Trước đây chồng tôi có rất nhiều bạn. 1 tuần, anh ấy đi nhậu gần hết tuần, chỉ trừ ngày chủ nhật đến đón tôi đi chơi là không tụ tập bạn bè mà thôi. Cũng vì chuyện chồng nhậu nhẹt mà tôi từng đắn đo chuyện cưới xin.
Nhưng rồi tôi có bầu nên đám cưới buộc phải diễn ra. Ngày cưới, bạn của chồng đến dự 6 bàn và ngồi nhậu đến tận khi tàn cuộc. Chính vì thế, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho 1 cuộc hôn nhân sóng gió vì rượu bia. Điều đáng nói là sau khi có vợ, chồng tôi như biến thành 1 con người khác.
Anh không đi nhậu thường xuyên nữa mà khước từ mọi lời mời của bạn bè, thỉnh thoảng mới rời nhà 1 lần. Có người thông cảm, cũng có người trách cứ nhưng chồng tôi mặc kệ. Anh nói vợ con vẫn hơn, anh dùng cả tuổi trẻ để nhậu nhẹt vì chưa có gia đình, chưa phải chịu trách nhiệm với bất cứ ai. Bây giờ đã có vợ thì phải chịu trách nhiệm và sống đúng phận 1 người đàn ông trong nhà. Sự trưởng thành của chồng làm mọi người trong nhà đều vui mừng.
Hiện tại, tôi đã sinh con được 3 tháng rồi nhưng vẫn chưa phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì trong nhà. Bố mẹ chồng mới có đứa cháu đầu tiên nên quý lắm, cứ bồng bế suốt ngày. Mẹ chồng còn nấu cơm ở cữ theo đúng lời dặn dò của bác sĩ để tôi có đủ sữa cho con bú. Chồng tôi, anh “nghiện” con đến mức cứ tan làm là về nhà, bế con suốt trên tay.
Tuần trước, bạn của chồng đến nhà chơi. Họ mua bia đến nhậu nhẹt dù chồng tôi không mấy vui vẻ. Lúc chén chú chén anh đã ngà ngà say, 1 người bỗng lên tiếng mỉa mai chồng tôi có vợ quên bạn, không còn là người đàn ông mạnh mẽ trước đây nữa. Những người khác hùa theo, chê cười chồng tôi sợ vợ.
Dành cho bạn
Chồng tôi bình thản nói 1 câu: “Người mình sống cả đời là vợ. Khi đau bệnh cũng chỉ có vợ con chăm sóc. Không phải mình sợ vợ mà là tôn trọng và mong muốn xây dựng gia đình thật hạnh phúc đó chứ”.
Mấy người bạn nghe anh nói xong thì im lặng, ngượng ngùng. Sau đó, họ vội chào rồi ra về và không nói thêm tiếng nào nữa. Riêng tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi có 1 người chồng hết mực bảo vệ, thương yêu mình.