30 tuổi, dường như là cột mốc mà chúng ta thường cho rằng nếu đến độ tuổi này mà không có gì trong tay thì thật sự thất bại. Nhưng đối với tôi, 30 tuổi chỉ mới bắt đầu. 

Bạn cho rằng trước năm 30 tuổi, bạn là một đóa hoa héo, chỉ cần chạm nhẹ là rơi rụng lụi tàn. Mà những cánh hoa nằm trên mặt đất này chính là thanh xuân cằn cỗi của bạn. 

1. Tâm lí của người cho rằng 30 tuổi không có thành công là thất bại. 

Trong sự thành công của người cùng trang lứa, bạn nhận ra bản thân chỉ là một con cá không biết bơi, mất đi cái thiên phú vốn có mà tự nhiên ban cho. 

Những lúc nhìn thấy người khác hân hoan trong thành công, bạn càng muốn bản thân cũng có được thành quả thuộc về mình, cái gì cũng được, dù là nhỏ nhặt nhất. Vì đó như là thứ cứu cánh bạn khỏi sự thất vọng và dằn vặt đến cùng cực. Thế nhưng hiện tại 30 tuổi, chưa có thứ gì trong tay, bạn cảm thấy bản thân như bị xã hội ruồng bỏ. 

 

Thật ra, thất bại sau hành trình nỗ lực không đáng sợ. Mà đáng sợ nhất chính là đã thất bại, nhưng lười thử sức lại. 

Bạn luôn mong ngóng thành công đến với mình, nhưng thành công không thấy đâu mà chỉ toàn thất bại. Bạn ngưỡng mộ cuộc sống của người khác trên mạng xã hội và tự hỏi: Sao người ta chỉ cần nỗ lực là được, may mắn sở hữu nhiều thứ đến thế? Còn mình thì...  

Song, những điều tưởng chừng như vô cùng hạnh phúc bạn nhìn thấy trong những bức hình trên mạng xã hội kia chỉ bày ra dáng vẻ tốt đẹp nhất của sự nỗ lực mà thôi. 

Sau này, rồi sẽ có một ngày, bạn nhận ra, đây hoàn toàn không phải sự thật. Chân tướng chính là cho dù đã nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn không có được thứ mình muốn. Thất bại sau nhiều nỗ lực càng khiến lòng tin bị hủy diệt hơn. 

Nhìn người ta tự hào nói về thành tựu của bản thân, trong khi bạn chỉ biết co ro trong góc tối không ai biết. 

Bạn cảm thấy bản thân thật thất bại là vì bạn luôn tự cho rằng nỗ lực của mình không mang lại kết quả mong muốn. Cho dù người tài giỏi hơn bạn đang đứng trước mặt, bạn sẽ cố gắng bới lông tìm vết, tìm kiếm điểm mà bản thân tốt đẹp hơn họ, "ít ra mình cũng xinh hơn một chút". Cách nghĩ này giúp bạn cảm thấy được an ủi phần nào. 

Có lẽ vì thế giới này không cần đến người thất bại. Nên ai trong chúng ta cũng miễn cưỡng học cách giả vờ, cuối cùng đánh mất bản thân. 

Dành cho bạn

Rốt cuộc thì thế giới này đang lừa chúng ta, hay ai cũng đều quá ám ảnh với sự thành công?  

Cũng đúng nhỉ! Ai lại muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn trong tiếng hoan hô thành công của người khác? Ai lại muốn bỏ ra nhiều công sức mà cuối cùng chỉ nhận về thất vọng buồn thương? Ai lại không trải qua cảnh trốn tránh hiện thực hay từ bỏ thể diện? Ai lại không ngưỡng mộ cuộc đời người khác quá thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là trong những lúc bản thân rơi vào cùng cực? 

 

Bạn ghen tị với những người được cuộc sống ưu ái, đúng không? Bạn có từng tích cực chủ động đánh bại trắc trở trong cuộc sống chưa? Từng chủ động tìm đến thứ bạn hằng mong ước chưa? 

2. Ngừng phủ định chính mình! 

Cũng giống như quy luật thùng gỗ vậy. Thùng đựng được bao nhiêu nước đều được quyết định bởi thanh gỗ ngắn nhất. Vậy nên bạn phải nắm rõ thanh gỗ ngắn của mình ở đâu?  

Mỗi người đều không giống nhau. Nên không cần phải lấy sở đoản của người so sánh với sở trường của người khác. 

Bạn có nhận ra việc bản thân tự ti là vì bỏ qua thế mạnh của mình, mà chỉ biết chăm chăm vào khuyết điểm không? 

Thật ra, lắm lúc, không phải bạn không đạt được thành quả nào, mà chính bạn bị che mắt với sự so sánh với cuộc sống của người khác, tự phủ định thành công của mình. Dùng ánh mắt của kẻ đời để tự tạo nên chiếc lồng sắt nhốt bản thân vào trong. Bạn cảm thấy 30 tuổi, bản thân thật thất bại cũng vì nguyên nhân này đấy! 

Vì vậy, không phải bạn thay đổi, mà thế giới này bị bạn định nghĩa thất bại, tự phán quyết cuộc đời mình như vậy! 

Nhìn nhận mọi thứ, tìm lại chính mình. Ít ra bản thân còn sống, còn được hít thở, còn được ăn uống đủ đầy, còn có gia đình và bạn bè kề bên, bạn đã hơn hẳn biết bao người! Vậy thì 30 tuổi của bạn còn thất bại nữa không?